Chùm thơ Kobe
Teresa 62
Tình Đời
Gục đầu xuống ghế hỏi đời:
Sáu mươi hai tuổi còn cười vu
vơ?
Cả đời đầy ắp âu lo,
Hôm nay được quởn ngồi mơ
tưởng ... đời.
Cuộc đời được mấy nụ cười,
Năm năm tháng tháng như trời
lắm mây.
Mây bay qua lại mây bay,
Tình tôi xuống phố, ô hay,
mưa rào.
Hết đời là hết xôn xao,
Tình tôi thơ thẩn đồi cao dốc
dài,
Ai còn đứng lặng bên đồi,
Cho tôi hỏi nhỏ tình tôi đã
về?
Bằng Lăng ơi
Bằng lăng tím ngợp bên đường,
Đôi ta lối ấy, vẫn thường gọi
nhau,
Bằng lăng thấp thoáng ngõ
sau.
Từ anh xa vắng, em đâu mất
rồi.
Nhớ em lúc đứng lúc ngồi,
Nhớ em, lại nhớ đến nồi khoai
lang,
Nấu xong, thời nhắn anh sang,
Củ hà em bỏ, củ ngon em mời,
Nhớ em bổi hổi bồi hồi,
Bằng Lăng ơi hỡi, thương đời
Bằng Lăng!
Sancta Silentia
ĐGH đã rút vào thinh lặng.
Anh em mình đang tĩnh tâm.
Tôi bước đi âm thầm,
Sợ làm tan vỡ sự yên lặnh
thánh.
Bốn mươi ngày trong rừng
vắng.
Bốn mươi chín ngày dưới cội
bồ đề,
Các ngài có khác gì ta đâu.
Cứ để yên như vậy.
Tôi không dám khuấy động.
Mà cứ để mặc yên.
Cứ lặng yên.
Vì đây là sự yên lặng thánh.
Nếu có nói thì như mẹ Têrêsa
từng lên tiếng:
Mẹ chỉ ồn ào, có giúp được ai
đâu.
Chỉ nhờ vào những người bạn
nghèo,
Mà bản thân mẹ được hoàn
thiện.
Sự yên lặng thánh.
Đó mới là sự bình an.
Rút lui ... là khởi sự
của Bình An!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét